Kính gửi những người cánh tả: Tôi biết, các bạn sẽ không đọc điều này, không muốn thừa nhận hoặc không hiểu. Tôi vẫn sẽ viết: Năm ngoái, tôi đã mua 2 chiếc Porsche. Giống như tôi đã mua nhiều chiếc Porsche trước đó. Tôi đã trả 300.000 € cho chúng. Những chiếc Porsche của tôi là xe cá nhân. Do đó, tôi đã kiếm được khoảng (cho phép tôi làm tròn) 600.000 Euro để có 300.000 € ròng. Để kiếm được 600.000 € lợi nhuận, tôi đã phải tạo ra doanh thu nhiều hơn rất nhiều. Tôi đã trả khoảng 300.000 Euro thuế ở Đức từ 600.000 Euro lợi nhuận, để tôi có thể mua hai chiếc xe này. Nhưng 300.000 € này không hoàn toàn đi vào Porsche. Trong giá bán có khoảng 300.000 € thuế giá trị gia tăng. Vậy nên khoảng 50.000 Euro thuế giá trị gia tăng khác đã chảy từ tiền của tôi vào tay nhà nước. Porsche cũng tạo ra lợi nhuận. Và phải trả thuế doanh nghiệp và thuế kinh doanh. Cái đó cũng đã chảy vào tay nhà nước. Nhưng không chỉ có vậy. Những chiếc Porsche của tôi được xây dựng bởi các nhân viên. Những nhân viên này không giàu có. Không phải triệu phú. Mà là những người rất chăm chỉ làm việc cho Porsche. Từ kỹ sư đến thợ chế tạo động cơ cho đến nhân viên dọn dẹp. Tất cả những người này đã nhận tiền của tôi. Họ không nhận tiền "từ Porsche". Porsche chỉ chuyển tiền của khách hàng cho các nhân viên. Vậy nên là tiền của tôi. Và những nhân viên này làm gì với số tiền đó? Họ chi tiêu cho thợ cắt tóc, cho tiệm bánh. Và điều gì đã xảy ra? Các bạn đã bôi bẩn những chiếc Porsche này. Và tôi có nên nói với các bạn điều gì không? Các bạn đã "thắng". Tôi sẽ bán hai chiếc Porsche của mình và không mua thêm chiếc nào nữa. Hứa đấy. Tại sao? Bởi vì những chiếc Porsche của tôi phải mang lại niềm vui và sự thích thú cho tôi. ...